Acquire Today Tôi Vẫn Nghe Tiếng Em Thầm Gọi Fashioned By Takuji Ichikawa Issued As Pamphlet
ngay là cuốn này buồn, rất buồn, cực kì buồn mà
Đại khái câu chuyện là như thế này.
Có một cô gái tên Yuko và một cậu trai tên Satoru.
Hai người yêu nhau, nhưng đều không nói với người kia.
Satoru có một “biệt tài” là lắng nghe được lời thì thầm từ trái tim Yuko, nhờ vậy anh mới biết là cô thích mình rất nhiều.
Nhưng về sau Satoru mắc một căn bệnh nặng, vì thế anh chọn cách đẩy cô ra xa khỏi mình, để cô được “giải thoát”, không cần ở bên “kẻ vô dụng” như anh tự nói chính mình.
Thế nhưng anh không biết rằng, được ở bên cạnh anh mới chính là điều khiến cô hạnh phúc, hoặc anh biết mà cho rằng cô đã sai
Viết thêm về nội dung nữa thì thành spoil mất.
Nhưng mình thấy hành động đẩy Yuko ra xa của Satoru là một hành động có phần hèn nhát.
Anh không tự tin rằng mình có thể khiến
cô hạnh phúc, anh lo mình là gánh nặng của cô khi anh cứ nay ốm mai đau.
Trong khi đó Yuko không than phiền gì cả, trái tim cô luôn thổn thức gọi tên Satoru, anh vẫn nghe được tiếng cô thầm gọi nhưng rồi lại chẳng hiểu được tấm lòng cô.
Và việc Satoru để Yuko đi cũng có thể coi như một hành vi giết người.
Anh đã khiến cho cuộc sống của cô trở nên tăm tối hơn, cô cho rằng anh không cần mình nữa, và rồi với cô, cuộc đời chẳng còn chút gì ý nghĩa.
Đoạn cuối, những lời nói từ biệt giữa Yuko và Satoru đã khiến mình đau lòng kinh khủng! T.
T Cuốn này buồn hơn cảcuốn đã xuất bản trước cộng lại luôn ấy : Lúc đầu mình nghĩ, đây sẽ một chuyện tình đẹp và nhẹ nhàng của thời thanh xuân.
Satoru và Yuko đều là hai kẻ kỳ lạ, bị ám ảnh với cái chết nhưng tình yêu mà, nó vẫn rất đẹp dù là với cả những người như Satoru và Yuko.
Cả hai thích nhau nhưng không dám nói, motip thường thấy đấy.
Chàng nghe thấy giọng nói thì thầm của nàng từ trái tim của mình, nghe có vẻ hay.
Nhưng dần dà về sau, cái sự nhẹ nhàng vương chút nỗi buồn của Satoru khiến mình cảm thấy nặng lòng hẳn.
Ừ thì nó chả có cái cao trào nào cả, nhưng vẫn khiến mình nặng lòng.
Đọc xong, thì chỉ thấy rất bực Satoru, câu truyện sẽ có một cái kết tươi đẹp hơn nếu như chàng chịu mở lỏng với nàng.
Satoru nghe thấy được suy nghĩ của Yuko đấy, biết nàng thích mình đấy, biết nàng chỉ có thể là nàng khi ở bên cạnh mình, biết rằng trong thâm tâm mình cũng ở bên nàng, nhưng cuối cùng lại đẩy Yuko ra xa.
Nhiều đọc chỉ muốn Satoru có thể dũng cảm hơn mà bảy tỏ với Yuko.
Nhưng rốt cuộc thì, Satoru vẫn mãi sống trong một cuộc sống tẻ nhạt, mãi sống với nỗi buồn mang tên "Yuko Igarasi".
Cuốn sách thật sự chạm đến tim mình, Thấm từng câu chữ, Mình cứ đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.
Như loại chất lỏng nguyên chất nhất, đậm đặc nhất, tác phẩm cô đọng tất cả các cung bậc cảm xúc mà ông muốn truyền đạt qua tác phẩm của mình.
Nhưng cảm giác như khi ăn mì ý mà dùng cream cực béo và hàng tá phô mai để nấu vậy.
Ta ngất ngây đắm mình trong cái sự béo ngậy không lối thoát ấy.
Hỏi ngon không thì thật sự rất ngon, Nhưng hỏi thế có muốn ăn tiếp lần nữa không, thì rất tiếc là không.
Hoặc ít nhất là phải cách dăm ba tuần nữa mới có thể ăn lại được.
Mình cũng không hiểu tại sao khi đọc xong tác phẩm này của ông thì không còn hứng thú đọc thêm các tác phẩm khác nữa.
Mình thấy nó cứ hao hao giống nhau, Như đọc đi đọc lại cùng một quyển sách, Không còn bất ngờ, không còn cảm xúc, Phần đầu cuốn này có một đoạn nhân vật nam chính Satoru Inoue kể về em trai của mình từ trangđến trang.
Tôi đã rất buồn khi đọc nó, Nước mắt cứ chảy mãi và cổ họng thì nghẹn ngào không sao kìm nén.
Truyện buồn.
Satoru là một người khép kín, tách biệt với thế giới bên ngoài.
Truyện miêu tả tâm lí của Satoru khi yêu Yuko, đến một ngày Satoru dần nhận ra Yuko không còn là Yuko hồi trước trong thế giới của Satoru nữa.
Satoru quyết định chia tay với Yuko, Cảngười dần cóthế giới khác nhau,
Mình không thích quan điểm xây dựng nhân vật của tác giả:người thống nhất thành.
Nên lúc ban đầu mình không thích Satoru có suy nghĩ nhỏ nhen có quá nhiều thứ về cuộc sống của Yuko mà Satoru không biết đến.
Mình suy nghĩa nó giống giao củavòng tròn, chứ không cần thiết phải nhậpvòng tròn lại thành.
Ban đầu mình không thích truyện cho lắm, kể cả nhân vật Satoru.
Truyện trở nên hay từ khi Satoru quyết định chia tay Yuko, mình đọc mới hiểu tâm lí của Satoru.
Mình thích nhất là khúc Satoru một người không bao giờ bước ra khỏi thị trấn đã quyết định chạy xe đến biển Nhật Bản, một cảm giác thoải mái và có một góc nhìn mới.
Rate:/
Cầm cuốn này đọc tiếp ngay sau "Nơi em quay về có tôi đứng đợi", tôi hơi bất ngờ vì nhân vật nam chính cũng là Inoue, nữ chính cũng là Yuko Igarashi, và cô nữ chính cũng vẫn nuôi một con chó tên John.
Quả không sai khi tác giả tự nhận tác phẩm đầu tay của mình là mô tuýp chính cho các tác phẩm về sau.
Tôi thấy đây là một tác phẩm hay, Có lẽ vì tôi thấu hiểu được từng cung bậc cảm xúc của Inoue.
Tiếc rằng tôi không thích cái kết, tôi thấy nó cứ vô lý thế nào ấy.
Thế nên trừ hẳn một điểm cho còn lại/,
Nhận xét của bạn tôi lúc tặng tôi cuốn này cũng đúng.
Nhưng tôi lại khá phù hợp với kiểu viết như thế nên phải cảm ơn bạn tôi lại lần nữa rồi.
Thế này, nếu ai đọc được kiểu chuyện chả có gì ly kỳ, cứ chậm rãi, mỗi câu chữ lại làm tăng thêm cảm giác u sầu, thì tôi sẽ giới thiệu cuốn này cho người ấy.
.