Access Today Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh Depicted By Nguyễn Nhật Ánh Made Available In Hardcover
thích nó và không ngờ sao bác Ánh có thể viết được những câu nói của bọn trẻ con một cách sinh động, chân thật như vậy.
Những câu từ đơn giản hoi mà sao làm mình mê đắm đuối ấy, Hãy đọc thôi và không cần nói nhiều làm chi nhé bạn ơi hihi,Năm viết chuyện này chú Ánh đã ngoài, thế mà chẳng hiểu sao vẫn viết với cảm xúc trong veo và tâm hồn trẻ trung đến thế : Tình bạn, tình yêu, tình cảm gia đình luôn là những chủ đề trung tâm, chú viết hoài mà đọc chưa bao giờ thấy chán.
Như bao chuyện khác mà chú viết, Hoa vàng cỏ xanh hết sức đẹp, hết sức thơ, mang mác buồn mà lại cũng đậm đà những niềm vui, những cái sự chơi, những cái bí mật, những thứ tình cảm trong trẻo của tuổi mới lớn.
Luôn ủng hộ chú Ánh hết mình : Đọc xong truyện này mình nghĩ ngay ra câu nói của mẹ mình hay nói " Tao ngày xưa sống khổ, đâu được sướng như chúng mày bj".
Kỳ thực thì mỗi thời có cái vui, trẻ con, người lớn đều có được trải nghiệm theo cách riêng.
Miễn là mình cảm thấy vừa lòng tất yếu sẽ được hạnh phúc.
Rồi tất cả sẽ đều thấy hoa vàng trên cỏ xanh! Không hay như tưởng tượng.
Càng đọc càng thấy chán và cứ thấy dài lê thê, Cốt truyện cứ nhạt nhạt, như mấy truyện khác của NNA, Thực ra mình chỉ mới đọc cócuốn của chú Ánh kể cả cuốn này và mình chưa cảm thấy hợp được cuốn nào.
Trong truyện này, mình cứ có cảm giác tác giả cứ cố nhét vào những chi tiết gay cấn vào nhưng lại mở nút quá nhanh nên làm mình thấy cụt hứng, kiểu chưa kịp bất ngờ đã hết rồi.
Và truyện nó cứ bị ảo ảo, kiểu như bị làm quá lên ấy, Lúc đầu mình thấy rất cảm động tình thương của Tường với anh, nhưng càng lúc càng thấy tình thương đó như bị lý tưởng hóa, không được thật cho lắm.
À nói về chuyện ảo, nhất là cái đoạn kết ấy, trời ơi, quá ảo, :
Mình chosao vì mình thíchanh em Tường và Thiều ở phần đầu truyện, nhất là khúc Tường liều mạng đánh nhau với Sơn vì anh Hai.
: Ở đoạn đầu, mình thấy những tâm tư của Thiều trẻ con, và có thể thông cảm, và thấy thương Tường.
Nhưng càng về sau, mình không thể chấp nhận được những hành động của Thiều, nhất là đoạn Thiều đánh em.
Có thể ghen tuông vô cớ trẻ con nông nổi nhưng sao có thể đánh em mình ra nông nỗi liệt giường như vậy.
Không thể lấy lý do là trẻ con nhỏ dại mà không nhận trách nhiệm được.
"Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh" truyện dài mới nhất của nhà văn vừa nhận giải văn chương ASEAN Nguyễn Nhật Ánh.
Cuốn sách viết về tuổi thơ nghèo khó ở một làng quê, bên cạnh đề tài tình yêu quen thuộc, lần đầu tiên Nguyễn Nhật Ánh đưa vào tác phẩm của mình những nhân vật phản diện và đặt ra vấn đề đạo đức như sự vô tâm, cái ác.
chương ngắn làcâu chuyện nhỏ của những đứa trẻ xảy ra ở một ngôi làng: chuyện về con cóc Cậu trời, chuyện ma, chuyện công chúa và hoàng tử, bên cạnh chuyện đói ăn, cháy nhà, lụt lội,.
. . "Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh" hứa hẹn đem đến những điều thú vị với cả bạn đọc nhỏ tuổi và người lớn bằng giọng văn trong sáng, hồn nhiên, giản dị của trẻ con cùng nhiều tình tiết thú vị, bất ngờ và cảm động trong suốt hơntrang sách.
Cuốn sách, vì thế có sức ám ảnh, thu hút, hấp dẫn không thể bỏ qua.
Ông chỉ giơ mũi kiếm lên gại gại chỗ bắp chân, chắc có con côn trùng nào đó chích ông.
. .
Đến tận dòng cuối cùng của cuốn truyện, dễ thương vẫn không "buông tha" người đọc.
Truyện có rất nhiều chi tiết, nhân vật để phân tích, để nêu cảm nghĩ nhưng ấn tượng với mình nhất vẫn là tình cảm, sự tương tác được bác Ánh xây dựng xuất sắc giữa hai anh em Thiều Tường trong truyện.
Thiều nhân vật chính, một cậu nhóc tuổi mới lớn đang hào hứng phăm phăm bước qua thế giới của người lớn nhưng rồi bỗng ngoái lại và tiếc nuối quá khứ của một thằng nhóc vô tư vô lo.
Thiều như là một tấm màng lọc, lọc trắng đen ra, lọc trái phải ra nhưng lại không biết làm gì tiếp theo với những thứ đã lọc đó.
Và bác Ánh đã nhìn và kể lại một khung cảnh tuổi thơ thôn quê qua lăng kính của một người "muốn lớn nhưng vẫn muốn nhỏ" mang tên Thiều.
Thiều phức tạp, nhưng Tường thì không, Tường em Thiều, khác hẳn ông anh bị giằng xé giữa những mâu thuẫn nội tâm, Tường thuần khiết, như một tấm kính trong chứ không phải một màng lọc.
Em yêu thương vô điều kiện, dặc biệt với ông anh luôn là người gây ra rắc rối cho thằng em.
Chịu gậy của bố cũng là em, gánh lên lưng sự ghen tức của thằng anh cũng là em nhưng vẫn mỉm cười tha thứ cho mọi cơn giận, mọi sai lầm của người anh.
Tường biết đâu là chính chúng ta khi chưa bước qua ranh giới người lớntrẻ con, chưa phải bước qua màng lọc trắng đen, trái phải ấy.
Xuyên suốt câu truyện, thằng anh toàn gây truyện rồi thằng em hứng hết để rồi Thiều vẫn luôn mang một tâm trang day dứt với Tường, như cái cảm xúc chúng ta vẫn luôn day dứt với chúngtahồiđó, rồi thở dài cái thượt "Cho tôi xin một vé về tuổi thơ".
Rồi ta vội vã nhận ra rằng vẫn chưa trễ, vội vã lục lọi lại những kỉ niệm đẹp của tuổi thơ, chăm sóc nó bằng cách viết, kể không để nó bị lãng quên, như cách Thiều hối hận và nhủ lòng luôn chăm sóc em sau những gì mình đã gây ra.
Best quote:
Con người ta khóc cũng giống như trời mưa.
Mình thấy có khá nhiều người chê cuốn này nhạt, nhưng mình thấy nó hài hước và đáng yêu kinh khủng.
Chỉ khi nào hết nước thì trời mới thôi mưa và chúng ta mới thôi khóc.
Mình cũng đọc khá lâu nên không nhớ rõ những chi tiết trong truyện, nhưng cảm giác vui vẻ khi mình đọc thì vẫn còn.
Mình đọc cuốn này khi đi làm tóc, buồn cười quá không chịu được bị anh làm tóc lườm luôn.
Nhưng cười mãi không dứt được, Có thể những bạn sinh ra ở thành phố sẽ không thích cuốn này lắm, nhưng là một người sinh ra ở làng quê, tuổi thơ gắn liền với đất, với bùn,.
. . thì đây thật sự là một cuốn sách đáng đọc, khơi gợi lại những ký ức tuổi thơ.
Đọc truyện thấy rất hài hước, mình đọc mà cứ nằm cười khúc khích với những câu văn ví von rất buồn cười của tác giả.
Xem phim rồi mới đọc nên mình có thể tưởng tượng rõ ràng mặt mũi nhân vật hơn.
Phim đúng là miêu tả rất thật cuốn truyện,
Mình nhận ra là người tốt chưa chắc đã được hạnh phúc, kẻ khôn lại chắc được hưởng hơn.
Người khổ chưa chắc đã thấy mình khổ, người hạnh phúc chưa chắc đã thấy mình hạnh phúc.
Thằng Tường luôn vui vẻ giúp việc nhà thay anh vì anh nó bận học bài và nó tự thấy nó học không giỏi.
Thế mà nó vẫn vui vẻ, vô tư khônglời than thở, Đấy là người khổ chưa chắc đã không hạnh phúc, Thằng anh được chăm lo để học hành hơn, mà tự thấy ăn năn đôi lúc thấy sướng mà không thực sự sướng.
Đấy là người sướng chưa chắc đã thấy hạnh phúc, Thế nên bài học rút ra là mọi thứ sướng vui khổ đau đều là tuỳ từng góc độ, trải nghiệm của mỗi người mà thôi.
Nếu muốn bản thân vui, thì hãy lạc quan, yêu đời, nhìn đời với con mắt tịch cực hơn.
Đọc truyên này làm mình nhớ lại câu quote hồi trước mình rất thích: Nếu bạn yêu cuộc đời thì cuộc đời sẽ yêu lại bạn If you love life, life will love you back
Ba năm trước mình đã mua cuốn sách này giữa thời điểm bộ phim chuyển thể của nó đang rầm rộ trên các phương tiện truyền thông, đến nỗi “tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh” đã trở thành một slogan của giới trẻ trên khắp các trang mạng xã hội.
Mình mua nó chủ yếu là để thỏa mãn tính tò mò chứ khi ấy mình chưa hâm mộ bác Ánh.
Ba năm sau, giữa những ngày hè tháng, một lần nữa mình cầm cuốn sách trong tay, phát hiện ra ký ức về cuốn sách hoàn toàn trôi đi tự khi nào.
Tất cả trở nên mới mẻ như thể mình chỉ vừa mua cuốn sách này từ hôm qua.
Bất giác tự hỏi mình,năm trước đã nghĩ gì khi khép lại trang cuối cùng
TÔI THẤY HOA VÀNG TRÊN CỎ XANH đưa mình trở lại với những mảng ký ức tuổi thơ một thời.
Mình như thấy lại hình ảnh của bản thân với những trưa hè bắt ve cùng đứa em, những buổi chiều tụ tập làm kèn lá dứa, những đêm dài nằm ngoài hiên nghe bà, nghe mẹ kể chuyện ma, trò dại dột để chuồn chuồn cắn rốn mà học bơi cũng không thành, những buổi lang thang bứt cỏ gà chơi chọi, những hôm mưa rào cánh mối tả tơi.
. . và cả những lá thư tình giấu dưới gối của dì út,
Ôi, cái tuổi thơ cứ trôi tuột đi như lũ tháng bảy, chẳng thèm ngoảnh lại nhìn mình lấy một lần.
Hồi bé mình đã từng khao khát lớn lên để rồi những lúc như thế này lại thèm đc trở về khi còn bé bỏng, nằm trên đùi mẹ giữa đêm hè nghe gió thổi qua những tặng tre.
. .
TÔI THẤY HOA VÀNG TRÊN CỎ XANH khắc họa tuổi thơ lắm kỷ niệm ngọt ngào và cũng đầy cay đắng của hai anh em: Thiều và Tường.
Trái ngược vơi người anh ranh mãnh, lém lỉnh, nóng nảy, Tường là một cậu bé hiền lành, tốt bụng, bao dung, vụ tha.
. . Tường hiện lên như một thiên sứ đẹp đẽ và nhân hậu, Bởi vậy mình đã khóc, ba năm trước cũng khóc, ba năm sau cũng khóc, khi em lên tiếng tha thứ cho kẻ đã gây cho em đau đớn và bất công.
Quả thật, xây dựng lên hình tượng một cậu bé thiên sứ không khó, nhưng lấy được nước mắt của người đọc lại là chuyện khác.
Nếu câu chuyện này không được kể bằng ngôi kể thứ nhất của người anh, thì có lẽ người ta sẽ căm ghét thằng Thiều vô cùng tận, vì thói ích kỷ của một kẻ chỉ biết nhận mà không búet cho đi.
Nhưng hỡi ôi, tuổi thơ ai chẳng có những lần phạm sai lầm, Và đôi khi nhờ những sai lầm ấy chúng ta mới trưởng thành, giũ bỏ lại những thói con nít mà lớn lên.
Chẳng biết có liên tưởng nào khác cho loài hoa bí ẩn của bác Ánh không chứ “tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh” đã trở thành câu cửa miệng của mình khi bắt gặp loài hoa dại tựa như hoa cúc hay mọc ven bờ sông ở quê mình.
Loài hoa một thời đã trở thành nàng thơ của mình, hái một nắm trong tay, mình âu yếm gọi nó là hoa cúc.