văn của Nguyên Ngọc Tư rất "miền tây", dùng rất nhiều từ ngữ địa phương, không biết người miền khác đọc vào có cảm giác khó chịu không.
Ban đầu mình khá thích thú, tuy nhiên việc lạm dụng quá nhiều từ ngữ như thế thỉnh thoảng làm mình khá nhức đầu dù mình là người miền tây chính gốc.
Ngoài ra, cốt truyện nhiều lúc vô lý không thể tả, Tác giả cố miêu tả số phận những con người khổ vì xã hội, vì yêu, vì nghèo.
. . nhưng luôn cao thượng đẹp đẽ, Thỉnh thoảng gượng quá mức làm cốt truyện thiếu tính chân thật, Tuy Cánh đồng bất tận cũng là tên của truyện ngắn cuối cùng, Nhưng đây lại là truyện duy nhất mình không thích trong quyển này, Nó không phù hợp với giọng văn đặc trưng của chị Tư, Đây vẫn là trải nghiệm tốt nhất của tôi với cô Tư, có lẽ những cuốn sau này cô Tư muốn đưa nhiều thể loại mới vào thử nghiệm, nhưng tôi lại thấy đó là những chi tiết phức tạp không cần thiết.
Chỉ cần giản dị như cuốn này là đủ, nhẹ mà sâu, Hai đêm khó ngủ vì không khí đặc quánh hơi nóng hầm hập còn điều hòa thở ra những luồng gió khan, khô khốc như sa mạc, ấy là hai đêm mình nghe lòng thon thót với Catherine trong Đồi gió hú và đắng nghẹn cùng bé Nương trong Cánh đồng bất tận.
Một bên cái ác hoành hành mọi nơi, vươn những xúc tu ác nghiệt ám lên nhiều cuộc đời, số phận.
Một bên cái ác khởi sinh trong lòng kẻ thiện, theo những đẩy đưa cuộc đời mà méo mó, biến dạng và sinh sôi.
Mình nhớ thầy Hiếu dạy Sư phạm Văn từng nói trong một buổi tọa đàm rằng “Văn chương bị hút về phía cái ác hơn cái thiện.
Các vấn đề về cái ác làm chúng ta băn khoăn về thế giới ta đang sống, nơi bị đóng khuôn trong cái thiện với những lề luật, đạo đức và phép tắc.
Trong khi đó, cùng với cái ác, văn chương gieo vào trong chúng ta những kẻ khác, những cô gái điếm, những tên sát nhân những kẻ xấu hóa ra lại làm ta nhìn nhận tốt hơn về nhân tính”
Cánh đồng bất tận, cho người ta thấy chân dung những người đàn bà “xấu xa”, bỏ chồng con đi theo tiếng lòng nông nổi bỏ đi không chút trù trừ, rũ mình cái rột, sạch trơn những trách nhiệm.
Nhưng, như để trần tình cho những người đàn bà ấy, Nguyễn Ngọc Tư rỉ rả kể chuyện về nổi niềm riêng của họ, những khao khát nhen nhóm từ tấm vải đẹp, những rạo rực giấu kín vì cảnh xa mặt cách lồng, những phũ phàng từ người chồng quê mùa, những tuyệt vọng trong cảnh nghèo túng quẫn.
Đọc một hồi không thấy giận người mẹ, chỉ nhớ mãi cảnh chị áp lên người tấm vải rực rỡ, đỏ hơn màu bông bụp ngoài sân mà rạo rực gò má, rạo rực khát khao.
Cánh đồng bất tận, cho người ta thấy những khốn khổ của một người chồng bị phụ bạc tìm cách trả thù mọi phụ nữ trên đời, ông thoát thai thành một người khác, ác trăm ngàn lần trong nỗi cô đơn đến ngơ ngác.
Vết thương lòng mở ra toang hoác ko thịt da nào có thể lấp đầy, dù là thịt da người phụ nữ từng làm ông vui tươi trở lại hay thịt da của những mối tình chóng vánh.
Cánh đồng bất tận, cho người ta thấy một gái đĩ, cực chẳng đã với thân hình tả tơi, bầm dập vì bị đánh ghen, cửa mình bị bít lại bằng keo dán sắt.
Chị vẫn lúng liếng như thói quen, vẫn gạ gẫm người đàn ông đứng tuổi nhưng bên trong là bao nhiêu tủi hổ ê trề, ý thức sâu sắc rằng phận mình rẻ rúng, và hơn hết, chị vẫn nuôi giữ một tấm chân tình và vẫn xứng đáng được yêu thương.
Cái ác trong những câu truyện như này không làm người ta giận dữ, cầu mong quả báo mà làm lòng người ta se sắt lại, vừa phập phồng lo sợ những diễn biến xấu tiếp theo, vừa ám ảnh với suy nghĩ mơ hồ “nếu mình ở cảnh ấy” Những câu chuyện đậm màu sông nước, thôn quê và buồn hiu hắt.
Những con người đẹp cái vẻ đẹp mộc mạc, số phận êm đềm mà chỉ lệch có một nhịp.
Nó không đau một nỗi đau dữ dội nhưng nó buồn, cái nỗi buồn làm cho mình không thể khóc nhưng nó khắc khoải, khôn nguôi và nó tấm tức trong lòng.
Là nỗi buồn chùng lại, lắng xuống và ám ảnh, Một nỗi buồn sâu thẳm, chùng chình, Hay xuất sắc!!
Cảm giác cuốn sách này chính là hiện thân của tình yêu mà cô dành cho mảnh đất quê hương mình.
Từ vẻ đẹp thiên nhiên hoang sơ, bình yên đến cái tính hiền lành, chân chất, cái duyên của những người con miền Tây sông nước đều hiện lên rõ nét dưới ngòi bút tinh tế của cô.
Lâu rồi mới đọc được một tác phẩm VN mà mình thích đến vậy, Văn phong cô Tư nhẹ nhàng, thản nhiên mà cứa vào tim mình, vừa đẹp vừa buồn.
Cái buồn trong sách cô Tư không dữ dội, cuồn cuộn mà ri rỉ, man mác, một cái buồn mênh mang, bất tận, càng đọc càng thấm.
Những phận
người nhỏ bé, trớ trêu cứ bị cuộc đời bóp nghẹt, cái buồn cứ từ từ gặm nhấm, ăn mòn tâm hồn họ đến quắt queo.
Đọc xong cũng chỉ biết thấy thương họ quá trời, Ấn tượng nhất là truyện Cánh đồng bất tận
Một truyện tuy ngắn nhưng lại khiến người đọc day dứt.
Có lẽ đây là lần đầu tớ đọc một tác phẩm có giọng văn phải gọi là khá lạ, nhưng lại rất sâu sắc.
Giờ thì tớ hiểu tại sao truyện của chị Nguyễn Ngọc Tư lại được nhiều người yêu thích đến vậy.
Một câu chuyện mà nhân vật rất ít được nhắc đến tên, hoạ chăng cũng chỉ là một hai lần nhưng đó lại là điều đặc biệt.
Và cũng là một câu chuyện ngắn với kết thúc khiến tớ có lẽ rất tò mò muốn biết rồi các nhân vật sẽ ra sao, người chị sẽ thế nào khi chỉ còn mình với người cha và hai người họ có thể tìm lại một cuộc sống bình thường được không.
Điền có đuổi kịp chị Sương không, nếu không thì hai người đó rồi sẽ ra sao
Truyện viết dưới góc nhìn của người chị.
Từ khi mẹ bỏ đi, cha trở lên bất thường, gần như không còn quan tâm đến sự tồn tại của hai chị em nữa.
Cuộc sống của chị và em gần như tách biệt khỏi con người, tuy vẫn gần con người nhưng không còn thuộc về nơi đó nữa.
Hai người bị tổn thất nặng nề về tinh thần từ khi còn rất bé, Dần dần con người của hai chị em cũng đổi khác, xa lạ nhưng vẫn mong muốn, khát khao một cuộc sống bình thường.
Truyện tuy ngắn nhưng lại khiến bất kỳ ai đọc nó đều cảm thấy day dứt, lạc lõng, một nỗi đau trực trào dâng, suy nghĩ về dục vọng thể xác, về tâm hồn và cả về tình người.
Buồn và ám ảnh quá, Thương cho những kiếp người nhỏ bé trong những câu chuyện ngắn ngủi nhưng đầy ám ảnh.
Mỗi lần đọc gần hết một câu chuyện, mình cứ thầm hy vọng một cái kết có hậu cho cuộc đời của những con người ấy, nhưng cứ đến cái kết là mình lại bị hụt hẫng và ám ảnh vô cùng.
Cuốn sách là một trong số ít những tác phẩm văn học Việt Nam hiện nay mà mình thực sự yêu thích.
Đây cũng là lần đầu tiên mình đọc tác phẩm của chị Nguyễn Ngọc Tư, mặc dù mình đã nghe nói về chị từ lâu.
Sau này mình cũng sẽ tìm những cuốn sách khác của chị để đọc, :
FIRST VIET BOOK I'VE EVER FINISHED AND IT TOOK OVER A YEAR Sài Gòn Thứngàythángnăm
.
stars
Câu kết truyện thật nhân văn: "Là trẻ con thì đôi khi nên tha thứ cho những lỗi lầm của người lớn.
"
Tội nghiệp hai chị em, thiếu thốn tình cảm, Sự đau đớn tận cùng của một gia đình tan nát,
Lần đầu đọc văn của Cô Tư, Thực sự rất là tuyệt, lôi cuốn cực kỳ
Sẽ đọc thêm nhiều tác phẩm của Cô.
Audiobook: sitelink be/jsfZgpzsQ Khóc từ đầu đến cuối Những câu chuyện cảm động về những thân phận bé nhỏ, những nỗi buồn riêng câm lặng, những tình thầm không nói ra.
Cuộc sống nghèo về vật chất nhưng giàu tình cảm sâu đậm,
Favourite lines:
Tôi thích những mối tình câm, tình thầm, Tôi tưởng tượng đó là những mối tình da diết, sâu sắc, Mãi mãi chẳng dám nói thật lòng, cho đến cuối đời, tình ấy vẫn bàng bạc, rập rờn, và mỗi khi có dịp như đi qua chỗ ngồi cũ, con đường cũ, gương mặt cũ, ta bỗng thấy nhói ran.
Chắc là khó chịu lắm, khi yêu mà giả bộ không yêu, khi buồn cố diễn mặt vui, khi đau tình phải tỏ ra vô tình Tập truyện ngắn là tiếng kêu thảm thiết, bi thương mãi không cất được thành lời của những mảnh đời, con người miền sông nước Nam Bộ.
Nỗi buồn lại man mác, mênh mang lắm chứ không dữ dội, ngùn ngụt, bởi vậy mà nó cứ sâu hun hút, gặm nhấm rất ác cái tâm tư người ta.
Những Cải ơi, Huệ lấy chồng, Cuối mùa nhan sắc, Duyên phận so le, . . chỉ cái tên truyện thôi đọc lên đã thấy khắc khoải, mệt nhoài, Nỗi đau của kiếp người rất riêng, chẳng ai giống một ai, Nỗi đau kẻ đi bán vé số sao giống nỗi đau những người yêu thương nhau mà đường đời cứ lạc càng khác xa nỗi đau của những phận sống trôi nổi lênh đênh cho dòng nước dòng đời đánh giạt đánh trôi.
. . Lúc đã thấm tháp khổ đau mới thấy chữ tình hiện lên sao mà lay động, trân quý.
Bởi vậy mà lúc đầu nghĩ Nguyễn Ngọc Tư ác quá, sau lại vỡ ra rằng đó chính là hiện thực, và cô hẳn phải đồng cảm với nhân vật của mình lắm nên mới viết sâu và xúc động đến vậy.
Văn cô Tư lạ ghia, Thấy mệt nhoài, có lúc nghĩ bảo thôi chả đọc nữa kẻo chịu không nổi.
Nhưng rồi vẫn cứ phải đọc, phải lật giở đến trang cuối cùng vừa thấy đáng sợ, vừa thấy bõ công.
Có lẽ vì nhiều buồn quá, nỗi buồn cộng với suy tư đặc lại thành u thành cục cứ ở trong lòng mãi không tan, dần dần lại thành nghiện.
Ít có nhà văn hiện đại nào khiến tôi đau đầu theo kiểu đeo đá nặng trĩu như nhà văn Nguyễn Ngọc Tư, nhưng với văn cô thì lòng lại có chút gọi là tự nguyện.
Nghe sao giống một đứa M vại ta ơi, . . Ám ảnh, day dứt và đầy hoang hoải, "Cánh đồng bất tận" làm mình phải thở dài thật nhiều.
Mỗi truyện ngắn đều có những cái kết thật lửng lơ, khiến người đọc không thôi thương nghĩ và suy cảm.
Liệu rồi mai đây số phận những mảnh đời nhỏ bé, gắn chạt với cái nghèo, cái khổ, cái lênh đênh của một vùng sông nước này rồi sẽ trôi về đâu
Mọi chi tiết, dù là nhỏ nhất trong truyện không hề thừa thãi, mà được cô Tư chăm chút, tỉ mỉ, để rồi mỗi lời văn, mỗi hình ảnh ấy sẽ đọng lại trong lòng người đọc thật sâu.
Đan xen giữa những nội tâm, những suy nghĩ của nhân vật là những câu tả cảnh thật hay.
Mình cảm giác có thể tưởng tượng được khung cảnh miền Tây cùng những số phận cô đơn, heo hắt ấy đang ngồi trên thuyền, đang sinh hoạt, đang ước mơ, đang yêu, đang hận và đang đau.
Mình lo cho một vòng luẩn quẩn sẽ lặp đi lặp lại số phận của họ ở đời sau, mình hi vọng họ có thể phá vỡ xiềng xích những hoàn cảnh trói buộc mình để trở thành chú chim có thể cất tiếng hót trong trẻo, hoặc chỉ cần một ánh sáng bình yên nhỏ bé giữa cuộc đời rộng lớn này.
Tập truyện gồm những câu chuyện nhỏ xoay quanh những mảnh đời cũng nhỏ, có đôi lúc buồn, đôi lúc vui, đôi lúc bi thương, đôi lúc chỉ là nỗi niềm vu vơ, nhưng dưới ngòi bút của Nguyễn Ngọc Tư, tất cả trở nên quá chân thật, thật đến ám ảnh.
Sau khi khiến mình ngồi khóc đã đời xong, cuốn sách này lại làm mình tưởng tượng đến nhiều thứ hay ho.
Nếu được ra bài tập để kích thích tụi trẻ đọc sách, mình sẽ kêu tụi nó đọc cuốn này với đề bài liệt kê ra bao nhiêu từ láy tượng thanh và tượng hình trong đây và phân nhóm.
Đọc chậm kiểu đấy sẽ thấm hơn không cần đọc nhiều sách, Cô giáo có tâm lắm, ra bài tập chỉ vậy thôi cũng đủ để tụi nó chết giấc như mình, tui mà đếm còn không xuể nữa là.
sitelink wordpress. co
Một trong tuyển tập các truyện ngắn viết về XH VN làm t nhức nhối nhất.
Thương cho những nhân vật, những kiếp người được phản ánh thật chân thực qua ngòi bút của cô Tư.
Dù trong thâm tâm có muốn giúp họ thế nào, nhưng tình cảnh khó khăn của họ không chỉ khiến cho bản thân t mà có lẽ nhiều người nữa cảm thấy bất lực.
Phần lớn những cái kết của truyện đều rất bế tắc, nhưng t vẫn hi vọng rằng thực tại sẽ ẩn chứa những hi vọng không lường trước.
.
Capture Cánh Đồng Bất Tận Authored By Nguyễn Ngọc Tư Available In PDF
Nguyễn Ngọc Tư